Hai bên trồng ngô đồng, dương liễu, bạch ngọc lan cùng cây bồ đề, hoa trà, hoa sơn chi và hoa hồng, Nguyệt Mai đều nhận ra được, cũng không đến nỗi khoa trương như đám Phượng Tiên nói như vậy.
Lại nhìn ngôi nhà hai tầng, kiến trúc kiểu Anh Quốc màu trắng sữa, gác hai có cửa sổ bán nguyệt, toàn bộ đều bằng pha lê khung gỗ đỏ hai bên có khắc phù hoa hồng điêu.
Hành lang bằng gỗ vây quanh tầng một, quả thật rộng lớn, có đặt thêm cái bàn tròn và mấy cái ghế dựa tinh xảo, lúc nhàn tản có thể ngồi dùng trà phơi nắng.Vú Trần mở cửa vào nhà, mở đèn treo tức khắc cả phòng sáng trưng, Nguyệt Mai từ khe hở ngón tay liếc nhìn chiếc đèn được tạo thành từ mấy trăm viên thủy tinh, lại sợ nó treo không chắc bị rơi xuống đất là có thể đè chết người.Cô âm thầm chê cười bộ dạng ngheo túng của chính mình, nhìn xung quanh đều là những bài trí tây hóa, lò sưởi âm tường, sô pha, quầy rượu, một bàn vuông lớn trải khăn trải bàn hình hoa hải đường với những tua rua màu vàng, bày một bộ bài mạt chược chỉnh tề bằng phỉ thúy, cuối cùng cũng có chút đặc sắc của phương đông.Cô không để vú Trần đi theo, tự mình theo cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, tùy ý đẩy ra một gian phòng là phòng ngủ lớn, cô đến cửa sổ sát đất kéo bức màn vàng nhạt thật dày thêu phượng ra, mới là hoàng hôn, thái dương đỏ rực như lửa còn chưa tàn, một vầng trăng khuyết đã treo trên cao, nóc nhà Đại Thế Giới treo biển quảng cáo viết bốn chữ có bình nước hoa nắp vàng, một bên mặt nghiêng của một mỹ nhân nhìn cái chai bằng pha lê trước mặt, biểu tình ưu sầu, một tay cầm hộp phấn, một tay cầm bông phấn đánh bên má.
Nguyệt Mai vốn không biết chữ nên cũng không hiểu cô ta đang làm cái gì.Đền nháy trên bảng hiệu đã bắt đầu lấp lánh, ánh sáng đỏ vàng xanh nhè nhẹ từng đợt ánh vào cửa sổ, Nguyệt Mai lui về phía sau vài bước, chân đụng phải mép giường, cô giật mình, mở tay chân ra ngã xuống giường, đệm mềm mại giống như muốn hút cô vào nơi phồn hoa.Đôi mắt cô nhìn chằm chằm đỉnh màn lụa hồng hồng, có đôi uyên ương, có nước gợn sóng, có hoa, một bức tranh thuỷ mặc xinh đẹp.Cô nhớ tới Phùng Chi, cô đã sớm ám chỉ cô ấy nhờ Thường nhị gia tìm việc làm, cô ấy liền đùn đẩy không muốn, còn muốn phủi sạch quan hệ với nhị gia, làm sao có thể phủi sạch sẽ chứ, hai người đều đã ngủ chung, nên nghĩ biện pháp cuốn chặt lấy hắn mới đúng.Đều là A Chi không tốt, trước khi cô bước vào đại thế giới nên gọi cô tới cục điện thoại, thì cô đã không phải suy nghĩ như bây giờ.Cô nhớ tới sự ồn ào trong cục điện thoại, những nhân viên trong đó giống như con rối bóng, chỉ mặc một bộ quần áo bằng vải bố màu trắng xám, trong tay cầm nắm dây cắm cắm rút rút, những thanh âm xa lạ thao túng bọn họ.Cô sẽ phải làm như vậy từ năm này sang năm khác, sáng sớm mỗi ngày phải bê bồn và phích tranh cướp nước ấm với cả tạp vụ, đánh răng rửa mặt, chấm ướt lược buộc lại tóc, mặc lên người những bộ quần áo đã mài mòn, ăn cháo loãng màn thầu với dưa muối, sau đó bắt đầu làm việc, mỗi tháng tiền kiếm được cũng không mua nổi bình nước hoa, vài năm sau cô sẽ lấy chồng, phần lớn là sẽ gả cho một nhân viên trong cục khác, cũng làm công việc như vậy, trong gia đình căn bản là không thể trông cậy vào, có lẽ trên có cha mẹ già, dưới có đông đảo anh chị em, đều yêu cầu số tiền lương ít ỏi của bọn họ nuôi sống, cô còn muốn sinh con, sẽ sớm già yếu, từ đó hai người bọn họ sẽ phải giãy giụa trong nghèo khó cả đời.Cô bị ý nghĩ này dọa sợ, thậm chí không khỏi run lên, cô mới chạy từ hang sói Hoa Yên quán ra, sao có thể lại bước vào hang hổ chứ.Đại Thế Giới cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nhưng cô có thanh xuân, có sắc đẹp, có giọng hát hay, có thể tiếp xúc với những con người có giá trị cao quý.Cô thông minh lanh lợi như vậy, biết xem ánh mắt cùng khôn khéo, cô không tin sẽ không tìm thấy người đàn ông tâm đầu ý hợp.Ít nhất cô ở đây còn có thể đánh cuộc vào vận may.Nếu như tới trong cục điện thoại….
Cả đời này coi như là xong rồi.
.