trong tay A Mao bắt một con cá hố đốm bạc, chạy qua trước mặt bà, sáng sớm tứ lão gia thèm ăn, dù thế nào cũng phải chiên cá hố để ăn với cháo, thật là chỉ có ngươi làm không được chứ không có chuyện chủ tử không nghĩ ra được.Phùng Chi bước vào trong phòng, mợ cả Tần Uyển đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương, bả vai khoác chiếc khăn trắng, Thải Nga đang vấn tóc cắm trâm cho bà ấy, trên bàn bày cháo trắng, bánh bao chay trắng phau, còn có ba bốn loại dưa muối.
Ngũ tiểu thư Dục Trinh cũng ở đây, đang nhai bánh bao thổi thổi hơi nóng, nghe thấy có động tĩnh liền ngẩng đầu, chớp chớp mắt nói nhỏ với Phùng Chi: “Lát tìm cậu nói chuyện.”Tần Uyển xoay trái xoay phải nhìn gương, gần đây không biết làm sao bà rụng tóc hơi nhiều, tóc trên đỉnh đầu nhìn hơi mỏng, bảo Thải Nga bôi chút dầu hoa quế lên tóc mai cho bà ấy, trong miệng liền hỏi: “Nhân nem rán là gì?”Phùng Chi đáp lời: “Là thịt heo, tôm bóc vỏ, măng mùa đông, dựa theo mợ cả phân phó, còn bỏ thêm lá tể thái.”Tần Uyển nghe tiếng nói hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn qua gương mắt, mỉm cười hỏi “Sao lại phiền A Chi bưng qua đây?”Phùng Chi không tính là hầu gái ở Thường phủ, chỉ là đi theo vú Phùng sống nhờ ở đây, trừ khi thật sự quá vội mới nhờ cô giúp đỡ.Phùng Chi đáp: “Trong phòng bếp mọi người đều bận, nhất thời không có người bưng sang đây, nem rán ăn lúc nóng mới ngon, đúng lúc cháu nhàn rỗi liền bưng sang.”Thải Nga gỡ tấm khăn xuống, Tần Uyển đứng lên kéo kéo sườn xám, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, Dục Trinh nhìn bà cười: “Chị dâu sao không uốn tóc thành xoăn, trào lưu bây giờ phải là tóc xoăn, bồng bồng không dính vào da đầu, phong cách cũng rất tây.”Tần Uyển có chút không vui, cô em chồng này thật sự không biết nói chuyện, biết bà kiêng kị còn nói, cũng không để ý tới con bé, tùy tay lấy chiếc đũa gắp nem rán ăn, lại nói: “Tôi nói mà phải thêm lá tể thái mới ngon, quả thật rất ngon, A Chi giúp ta nói với mẹ cô đừng chê ta phiền, cũng chỉ có thể ăn trong một hai tháng này.”Nghe Phùng Chi lắc đầu nói không phiền, lúc này bà mới quay sang Dục Trinh: “Đà là trào lưu thì không nhất thiết phải theo kịp, năm kia tay áo sườn xám vừa dài vừa rộng, năm trước liền nhỏ lại, năm nay đơn giản lại còn có bảy phân bó lấy cánh tay.
Áo khoác cũng vậy, năm kia phải dài tới mắt cá chân, năm trước còn che được đầu gối, năm nay có nữ học sinh có thể nhìn thấy đùi rồi.
Không hiểu sang năm lại như thế nào.
Cứ đuổi theo như vậy, phủ lớn như nhà chúng ta cũng chi tiêu không nổi, vẫn là thích hợp với mình là tốt nhất.”Dục Trinh bĩu môi cười: “Chị lại khóc than nghèo, có khóc cũng không ai tin.”Tần Uyển không để ý tới cô, lại nhìn về phía Phùng Chi đánh giá trên dưới, cười hỏi: “Bộ sườn xám của A Chi cũng thật đẹp mắt.”
.