Mùi hương ngọt ngào lại không bị gắt mũi, so với mùi hương của kẹo bình thường khác xa rất nhiều, không nói đến những loại đường hóa học khó chịu, bên chóp mũi đang ve vãn cái loại mùi thơm mê hoặc rất kỳ quái, đứa bé lẳng lặng nhìn Diệp Cẩn Niên vài giây.
Không lâu không chậm.
Đứa bé di chuyển rồi.
Đôi tay bé nhỏ cầm nắm lấy bàn tay mà Diệp Cẩn Niên đang dâng lên kẹo, kéo đến bên môi, đứa bé rất tự nhiên mà ăn lấy món đồ Diệp Cẩn Niên cho nó.
Đến nổi có ăn được hay không, hợp khẩu vị hay là không, hoàn toàn không hỏi đáp, đến cả lễ phép cơ bản cũng chưa.
Diệp Cẩn Niên bỏ qua việc về giao tiếp, mà nghĩ một hồi, cũng vì thế mà bật cười, tiếng cười dễ nghe trầm thấp, mang theo vui thích khó có được, Diệp Cẩn Niên bỏ vào túi quần của mình chiếc vỏ rỗng, khẽ vươn tay véo lấy chiếc má nhỏ phúng phính kia.
Bàn tay còn lại đang được đặt ở đỉnh  đầu lúc này cũng thuận thế mà trượt xuống bả vai của đứa bé.
“  Bạn nhỏ, tùy tiện ăn đồ mà người lạ cho, thật can đảm làm sao, cháu  không sợ bị chú có ý xấu, bắt cháu đi mất à, hửm? ” Phía sau câu hỏi,  thật dài ngữ điệu cố ý đè thấp thật nặng nề, Diệp Cẩn Niên giống như  đóng vai một người xấu dọa nạt trẻ con, nhưng đứa bé chỉ chăm chú nhìn  chằm chằm lấy Diệp Cẩn Niên, đôi khi chỉ chớp khẽ đôi mắt như chứng minh  rằng, bản thân bé không phải bức tượng mô phỏng người sống.
Dù  bị véo khẽ cũng không đáp lại lời nào, Diệp Cẩn Niên buông ra tay, vừa  rồi cậu chỉ dùng một lực rất nhỏ, vậy nên má của đứa bé không bị sưng  tấy, cũng sẽ không đau.
Chỉ là âu khi Diệp Cẩn Niên buông tay ra rồi, gò  má ấy ửng lên màu đỏ hồng một chút, như đánh son đánh phấn hồng lên  vậy, trắng nõn nhợt nhạt dần dâng lên sức sống hơn cho đứa bé.
“  Sợ chú không? ” Diệp Cẩn Niên cúi người, cái bóng to lớn đổ ập che  khuất đi cả cơ thể bé nhỏ của đứa trẻ, Diệp Cẩn Niên hai tay đặt trên gò  má bé, nhẹ nhàng như âu yếm, lại vụng về sờ soạng như sợ làm đau.
Viên  kẹo có hơi to một chút, đứa bé ăn vào hơi khó khăn, nó trong khoang  miệng khiến một bên má em phồng phồng, đứa bé đôi mắt đen lúng liếng đến  xinh đẹp, như vậy không rời mắt khỏi người cậu.
Giống  như bị thứ gì từ Diệp Cẩn Niên hấp dẫn, không thể rời mắt, cũng như  không thể nhìn đi nói khác.
Bàn tay bé nhỏ tựa ngó xen, trang phục cả hai khác biệt, của Diệp Cẩn Niên là đồng phục bệnh nhân.
Còn đứa bé,  sang quý nề nếp kiểu áo, lại manh lại chỉnh tề, nếu không lầm thì cũng  phải là tiểu thiếu gia của gia tộc nào đó.
Nhưng  hẳn là không trùng hợp đến vậy, đứa bé không có bảo vệ kề cận full  time, án chừng phải thấp hơn, chắc cũng là tiểu thiếu gia được yêu  chiều.
Diệp Cẩn Niên bị nhìn đến do dự hồi lâu, cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ như sở giác được Diệp Cẩn Niên muốn thả đi nó.
Bất chấp mà túm chặt lấy cổ tay áo đồng phục của  cậu.
Diệp Cẩn Niên ngây ngẩn  khi nhìn đứa bé quyến luyến hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, tự nhiên rất là  tưởng cười to thành tiếng cho sảng khoái.
Nhưng cũng như sợ dọa chạy mất từ đâu đi đến tiểu thiên sứ.
Cậu nhấp khóe môi, ngậm lấy tiếng cười  đang muốn bật thành khẩu âm.
Diệp  Cẩn Niên không phải không phát hiện điều bất thường đang phát ra từ đứa  bé, cái này, thật giống như một người mà cậu quen biết, không, là hơn  cả quen biết.
Cái này, chứng bệnh tự kỷ.
Ở  kiếp trước của Diệp Cẩn Niên, mạt thế kéo dài rất lâu, rất lâu, từng  ngày, từng năm tháng trôi qua đi, nó khiến niềm tin của nhân loại còn  sống sót bị đả kích trầm trọng.
Quái vật càng lúc càng nhiều, càng tiến  hóa, cho đến lúc Diệp Cẩn Niên chết đi, căn cứ đã còn bao nhiêu người  còn là người nữa.
Họ không  chết, nhưng sớm muộn cũng sẽ chết, hoặc tinh thần đã chết chỉ còn cái  xác có ý thức, bọn họ không phát điên, cũng trở nên tự bế trong chính  trí tưởng tượng của chính mình về một mai hi vọng.
Diệp  Cẩn Niên thở ra một hơi trầm đục, đến khoảng khắc đó, làm bạn với những  kẻ kề vai sát cánh lâu đến vậy, cuối cùng chịu sự phản bội, đâm sau  lưng một nhát chí mạnh, không phẫn hận, cậu cũng thật thánh mẫu.
Mà trước không nhất thiết phải nhớ lại kiếp trước, bởi vì lúc này nó đã là quá khứ.
Nhưng là.....
Diệp Cẩn Niên nhìn vọng vào đáy mắt thuần khuyết của đứa bé, muốn từ bên trong dò ra nguyên do vì sao đứa bé này.
Làm sao lại chủ động tiếp cận cậu chứ?
Diệp  Cẩn Niên tự hỏi, mặc dù bộ dạng cậu trong thân phận Diệp Trí rất tốt  lừa gạt mọi người, nhưng kẻ mắc chứng bệnh tự kỷ, đối với sự vật và sự  việc xảy ra rất cảnh giác.
Chỉ cần cách xa vài chục m đã có thể phát  giác nguy hiểm hoặc có kẻ muốn tiếp cận, hẳn là đề phòng mới đúng chứ.
Với  cả, Diệp Cẩn Niên biết cậu vừa rồi bộ dạng rất xấu xí, âm u lại khó  xem, lúc này càng không được, cậu cũng đang ra vẻ một tên cố ý đe dọa  đứa bé, mọi góc cạnh đều lộ ra việc tâm tình cậu đang rất không tốt đẹp.
Điều này minh chứng cho việc Diệp Cẩn Niên rất nguy hiểm.
Còn rất dễ gây  thương tích cho đứa bé, làm sao mà lại chủ động thân cận như thế này.
Diệp Cẩn Niên trợn mắt “ .....!” Phiền quá, đ*o muốn đoán nữa.
Đối  với đứa bé, Diệp Cẩn Niên có trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, chẳng biết  nên rời đi để lại đứa trẻ này ở đây và sẽ có người đi tìm và đến đón,  hay là thẳng thừng đuổi đi đứa bé này, có lẽ cách giải thích duy nhất để  đứa bé này ở đây, là do tâm lý tương thông.
Hoặc đứa bé đi chơi và lạc đường, thấy được Diệp Cẩn Niên và bị hấp dẫn bởi những viên kẹo trong tay cậu.
Diệp  Cẩn Niên tay xách lên hộp gỗ đặt ở giữa đùi, đặt qua một bên, rải rác  những gói kẹo nhỏ vươn vãi một chút, nhưng chúng không có bị rớt xuống  dưới đất.
Sau khi trống trãi, Diệp Cẩn Niên thử dò tay lôi kéo một chút  đứa bé, giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Chẳng  biết Diệp Cẩn Niên lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến vậy nữa, cậu vuốt nhẹ  gò má đứa bé, hỏi “ Bạn nhỏ, muốn chú ôm cháu lên không? ”