Diệp Cẩn Niên sinh ra lúc loạn lạc, nơi giết người, đạp lên thi cốt, hãm hại lẫn nhau mà leo lên nấc thang của sự sống, ăn sâu vào tiềm thức, nếu không được, vậy giết chết.
Xung đột giữa bản khắc của thế giới cũ, và kiến thức về thế giới mới, Diệp Cẩn Niên rốt cuộc cũng nhịn không được mà than thở một câu.
Bước chân  khập khiễng đi về phía gường bệnh còn lại, Diệp Cẩn Niên phô tốt chăn  nệm, mềm mại ấm áp xúc cảm mới lạ.
Chuyện  về ly hôn, trước cần phải có giấy tờ, và lừa được chữ ký của Kiều Kính  Uyên, còn cái khác.
Ví dụ như đánh dấu vĩnh cửu ở sau cổ chẳng hạn, Diệp  Cẩn Niên chỉ có thể nghĩ một cách duy nhất, chính là phẫu thuật cắt bỏ,  dù cho thân tàn ma dại đi chăng nữa, cậu không thể cho phép điểm yếu  chí mạng này ảnh hưởng đến tương lai sau này.
Cách  thức cực đoan, lại mau chóng, phòng hờ vạn đoạn hậu họa, nguyên chủ và  những kẻ thời này luôn biết cách thoát khỏi ngục tù khổ đau này, nhưng  nhịn nhục, phục tùng và cầu mong vào thứ may mắn từ thần linh, chẳng có  cái gì ăn may cả, nắm bắt được, đừng đánh cược vào một thứ viễn vông  đấy, chỉ đánh đổi bằng sự tuyệt vọng thôi.
Diệp  Cẩn Niên chưa từng nghĩ đến việc mong cầu sống hòa thuận với Kiều Kính  Uyên, nhẫn nhịn với kẻ đã khiến nguyên chủ phải chết đi, điều đó tồi tệ  vô cùng.
Câu nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đặt ở đây, vĩnh viễn  không thể sống hòa hợp được.
Hơn  hết, chính cậu cũng ích kỷ, bản thân Diệp Trí không có mục tiêu về  tương lai, mồ côi, không cha không mẹ.
Sau khi kết hôn, một lòng muốn có  tình yêu từ Kiều Kính Uyên, hèn mọn cầu xin như vậy, cậu đây chỉ dọn  đường cho sạch sẽ một chút, không trái với thứ gì cả.
Cuốn  lên chiếc chăn của bệnh viện, thứ bao bọc lấy cậu không chỉ là sự ấm  áp, mà là ôn nhu bình yên của thế giới này, Diệp Cẩn Niên chớp khẽ, mi  mắt nặng nề nhắm rồi mở, hạnh phúc tràn đầy trong đáy mắt, mơ hồ tầng  hơi nước ẩm ướt hàng mi, trượt dài qua thái dương.
Diệp Cẩn Niên nho nhỏ tiếng cười.
sóng mũi cũng khó chịu, mẫn cảm trạng thái tỏa ra luồng khí  tức ưu thương, thật lâu sau thiếu niên mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Thoang  thoảng mùi vị đặc trưng của nước sát trùng, bệnh viện lạnh lẽo đến sởn  giai óc cũng chẳng làm Diệp Cẩn Niên sợ hãi.
Hít vào một hơi thật sâu,  không khí trong phòng chưa từng mang đến hương vị tanh tưởi của máu  tươi, trong lành đến quý giá.
Đối  với Diệp Cẩn Niên, như vậy đã là quá đủ rồi, một thứ nhỏ nhặt như vậy  đang dần trấn an tinh thần căng cứng nhiều năm của cậu.
Tiếng mưa và dế đêm khuya, đang ca hát theo từng giai điệu truyền vào tai Diệp Cẩn Niên.
Màn đêm như một chiếc chăn to lớn bảo bọc thành phố tiến vào trạng thái  an tĩnh.
Một đêm không mộng, ngủ ngon.
Vào  sáng sớm, tiếng mưa không biết từ lúc.
nào đã chấm dứt, Diệp Cẩn Niên  nghe thấy tiếng bước chân thưa thớt qua lại hồi lâu, cuối cùng từ mê  mang tỉnh dậy.
Một giấc ngủ  ngon từ đêm cho đến sáng sớm mà không bị làm phiền, Diệp Cẩn Niên tinh  thần tươi tắn hơn rất nhiều, kiếp trước nhiều lần rời khỏi căn cứ để tìm  kiếm vật tư, liều sống liều chết chiến đấu, đến khi về thì tham gia các  cuộc họp cao tầng, đời nào được ngủ trọn vẹn một giấc.
Diệp  Cẩn Niên kí ức luôn luôn đan xen nhau giữa thực tại này, và quá khứ  chật vật bất kham, vô thức so sánh hai thế giới với nhau, cảm giác khó  chịu vì điều không chân thật này ám ảnh dai dẳng rất lâu.
Diệp  Cẩn Niên vò đầu, tự tát cho chính mình một cái để tỉnh táo lại, cậu kéo  chăn.
Xỏ dép vào chân và đi rửa mặt, xong rồi mới ghé nhìn Kiều Kính  Uyên một cái.
Cánh cửa phòng chợt được mở, bác sĩ và y tá vào giúp Kiều Kính Uyên thay thuốc, lúc này thấy cậu đứng đó, lên tiếng chào hỏi.
“  Buổi sáng tốt lành, cậu đêm qua ngủ ngon chứ? ” Bác sĩ vừa nói vừa bước  đến, bàn tay cắm trong túi áo, từng bước chân ổn trọng đến mép giường  bệnh, hơi chút mỉm cười, gương mặt có rất nhỏ những nếp nhăn, do dấu vết  của thời gian để lại.
Diệp Cẩn Niên trì độn vài giây, nghe thấy lời chúc dành cho bữa sáng, khẽ gật đầu và đáp lại “ Buổi sáng tốt lành, tôi ổn ”
Bác sĩ nghe như vậy, gật nhẹ “ Vậy là tốt rồi ”
Diệp  Cẩn Niên ngồi trở về giường, vết thương của cậu cũng cần được thay  thuốc, y tá cẩn thận giúp cậu bôi thuốc và băng bó.
Diệp Cẩn Niên lúc  này cũng không rảnh gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giường bệnh của Kiều  Kính Uyên.
“ Quái.....!” Vị bác sĩ xem Kiều Kính Uyên một lượt, vẻ mặt nghi hoặc, khẽ khàn lẩm nhẩm.
“ Có chuyện gì sao? ” Diệp Cẩn Niên lúc này không biết đang nghĩ gì, chủ động tiếp chuyện với bác sĩ.
“  Vết thương trên mặt anh ta, cậu đánh? ” Ông hỏi, dù ngữ khí không chắc  lắm, nhưng phần nào đã đánh chủ ý thủ phạm lên Diệp Cẩn Niên.
“ Ừm ” Diệp Cẩn Niên gật đầu không cần suy nghĩ đến một chút.
“  Lần sau phu phu có cãi nhau, cũng đừng ra tay nặng đến thế này chứ ”  Bác sĩ thở dài mà nói, ở nhận thức của ông ta, chỉ nghĩ cái này là bởi  cuộc tranh chấp của hai người trước đó đã gây nên, mờ nhạt dấu vết đã  chuyển sang tím xanh, khóe môi Kiều Kính Uyên còn bị rách một đoạn nhỏ.
Lực quá nhẹ, nên ở người khác nhìn vào, do không chú ý kỹ nên bỏ xót.
Diệp  Cẩn Niên vô tội chớp mắt, không nói gì, to tròn đồng tử lẳng lặng hướng  theo di chuyển của bác sĩ.
Ánh mắt lại đang phân tích cử động khi bác  sĩ chạm vào Kiều Kính Uyên.
Bộ  dạng ngốc manh lừa gạt làm người khác chỉ nghĩ muốn bảo hộ cậu cho thật  tốt, nguyện dâng lên món quá khiến thiếu niên vui vẻ.
Khiến bác sĩ và y tá có hảo cảm không ít với Diệp Cẩn Niên, trong lòng thầm mắng Kiều Kính Uyên không phải người, một tên tra A đáng chết không hơn không kém!