Thính Đình “ Mau ăn đi ”
Diệp Cẩn Niên nhận lấy, ánh mắt lấp lánh nhìn quả táo, màu đỏ hồng đậm màu, bóng loáng trước ánh đèn của khoang xe.
Cậu cẩn thận nhìn Thính Đình,  vui vẻ gật khẽ đầu, nụ cười nhẹ nhàng và chân thật hơn bao giờ hết,  trước vẻ ngạc nhiên dần thay thế trên biểu cảm của Thính Đình, Diệp Cẩn  Niên giọng nói rất nhỏ nhẹ.
“ Cảm ơn anh ”
Thính  Đình ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu, nếu như nói chăm chú nhìn người khác  khi ăn là vô lễ, và cũng có những người khi ăn sẽ rất thô lỗ, nhưng Diệp  Cẩn Niên lại không giống như vậy.
Cậu ta không biết đã lục lọi từ đâu, hẳn là từ trong góc nào đó trên xe, lau tay sạch sẽ rồi mới động dao gọt vỏ táo.
Từng  đoạn khớp xương tay uyển chuyển từng chút một gọt đi vỏ, mỏng manh dải  lụa trượt dài mà không bị đứt đoạn, thịt quả lộ diện, Diệp Cẩn Niên bổ  đôi, giao cho Thính Đình một nửa, chính mình gặm táo.
Cách Diệp Cẩn Niên ăn không tính là thô lỗ, nhưng nếu so ra với e thẹn ngượng ngùng Omega thì chẳng giống chỗ nào.
Thính  Đình bị dòng suy nghĩ phức tạp làm cho đầu óc đau nhức, nhìn nửa quả  táo trong tay đang được tỉ mỉ bọc lên một lớp giấy ăn.
Thính Đình cuối  cùng cũng cười, mở khẩu trang, ăn xong xuôi, hắn nghe được giọng nói dễ  nghe của thiếu niên.
Diệp Cẩn  Niên sờ cằm, thanh tuyến mang rất nhỏ âm ngân nga của một bài hát không  tên “ Đại ka nè, nếu làm phẫu thuật cắt bỏ tuyết thể, loại bỏ đánh dấu,  yêu cầu như thế nào? ”
Thính Đình nghe đến như vậy, dường như hốt hoảng “ Cậu đang tính làm thứ gì? Cắt bỏ tuyến thể? Không có khả năng đó! ”
Diệp  Cẩn Niên nghiêng đầu, cậu không ngờ chỉ một câu tùy tiện hỏi, đã làm  Thính Đình lo lắng đến vậy, vội trấn an “ Tôi chỉ hỏi để phòng hờ trước  dự định xấu nhất, đừng kích động nha ”
“  Tôi thắc mắc là, nếu có giải pháp, sao phải khổ sở đến vậy ” Diệp Cẩn  Niên từ kí ức mà đồng bộ hóa những tri thức cậu chưa biết ở thế giới  này, trước kia chỉ hứng thú nên thử đọc.
Qua vài năm, bố ai nhớ hết  thiết lập nữa, phạm trù ở bản thân Diệp Cẩn Niên là xuyên thư, huyễn  hoặc y như lúc cậu đọc xong hết một cuốn tiểu thuyết tra công tiện thụ  này vậy.
Nói đến mới nhớ, hôn  nhân mà Kiều Kính Uyên và Diệp Trí là được trắc nghiệm tin tức tố, phù  hợp cao lượng, A cùng O dù muốn dù không cũng buộc phải kết đôi.
Diệp  Trí thân phận thấp hèn, nhưng phân hóa thành Omega, mà Kiều Kính Uyên  thì có bạch nguyệt quang trong lòng, ngược thân ngược tâm, lấy Se là kết  thúc chấm hết.
Diệp Cẩn Niên dựa đầu về phía sau, đặt tay sau gáy, vuốt vòng qua vết thương đã khô đọng.
“ Nếu đơn giản như cậu nói, vậy thì tốt quá rồi ” Thính Đình ý vị thâm trường nói thành lời.
Diệp  Cẩn Niên lấy lại tính cách và tinh thần, cậu cười đến xán lạn, Thính  Đình suy nghĩ rất mau lướt qua, nghi hoặc, hoài nghi, vì sao thiếu niên  lại thích cười đến như vậy.
Dù nó trông rất giả, Thính Đình nheo khẽ  mắt, chậm rãi miêu tả Diệp Cẩn Niên, cậu thiếu niên lúc này nhấp khẽ  khóe môi “ Vậy tôi phải cố mà ly hôn rồi, dù sao tôi cũng là người bị  hại ”
“ Nếu vẫn không được, vậy tôi cùng anh ta quyết chết, xem ai hơn ai! ”
Cuối  cùng Thính Đình vẫn không thể tìm tòi được cách thức mà Diệp Cẩn Niên  muốn làm, từ lời nói, con đường phía được dẫn trước lối, tương lai lại  mờ mịt làm sao, chiếc xe dưới trời mưa bắt đầu di chuyển đến được bệnh  viện, mang bệnh nhân tiến vào phòng chuyên khoa.
Diệp  Cẩn Niên được băng bó và chữa trị kịp thời, tuyến thể không tổn hại, da  thịt thối rữa bên ngoài bị răng chó của Kiều Kính Uyên cắn nát kia được  cắt bỏ, băng bó hoàn chỉnh.
Bác sĩ khi đó vẻ mặt may mắn mà nói.
Chợt  nhìn đến Diệp Cẩn Niên lộ rõ tiếc nuối khó có thể che giấu, lời muốn  chúc mừng căn bản nói không xong.
Ngồi  trên ghế, Diệp Cẩn Niên nhìn cởi bỏ đi còng tay nơi thủ đoạn, tự nhiên  nhận từ tay anh cảnh sát ly nước, ngay tại hành lang bệnh viện để lấy  lời khai, có lẽ bởi vì bị thương, và danh phận, cảnh sát không có dọa  nạt gì cậu lắm.
Diệp Cẩn Niên  từng chút kể lại tại sao bị thương, và cách cậu làm sao khắc chết được  Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên mặt không biến sắc kể theo kí ức cuối cùng  của Diệp Trí.
Đương nhiên  nguyên nhân thuộc về trước khi xuyên đến, còn sau đó, là khi cậu xuyên  đến, Diệp Cẩn Niên sớm đã chuẩn bị lời khai trước đó, cũng không quên  việc phải dặm thêm chút mắm muối rồi.
Sau  đó, vị sĩ quan dừng bút, anh ta nhìn Diệp Cẩn Niên, trưởng đội thấy đã  lấy xong lời khai, từ từ đến gần vị trí cậu đang ngồi, trên tay hắn cầm  một tờ giấy chuẩn đoán bệnh án.
Nhìn lại một hồi, trưởng đội mới hỏi “ Diệp Trí, cậu là phòng vệ chính đáng, viện phí do Kiều gia đã được thanh toán, cậu còn yêu cầu gì không ”
Diệp Cẩn Niên cười “ Ví dụ như? ”
“  Cậu hiểu điều tôi muốn nói? Yêu cầu luật sư sao? ” Trưởng đội ngạc  nhiên hỏi, sau bao lần gặp qua những vụ việc như thế này, bình thường  thì người báo án là hàng xóm về việc gia bạo, hoặc bị đánh thừa sống  thiếu chết mà báo án, Omega luôn thuộc về yếu thế.
Không tiền không  quyền không tiếng nói, rốt cuộc cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, chứ càng  đừng nói là.....!trường hợp này.
Diệp  Cẩn Niên gật đầu, cậu khẽ cuối xuống, như đang có điều suy nghĩ, sắc  thái trên gương mặt quẫn bách khó giấu nổi.
Ở khi hàng mi cong dài lúc này run rẩy, rất nhanh, khi nhìn trưởng đội.
Đôi mắt đã kiên định “ Yêu cầu, tôi muốn kiện anh ta! ”